Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Còn một ngày nữa mới tới hạn. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.
Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.
Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Suy ra bạn sai và bảo thủ. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Bạn ghét sự đợi chờ. Hót nhiều cũng không hay lắm. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.
Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe.
Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì.
Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).