Tôi la lớn lên như vậy. Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất. Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được.
Có những người chưa bao giờ đọc Meredith (1) và dửng dưng khi nghe một cuộc tranh biện về vấn đề Stephan Phillips có phải là thi sĩ không. Tôi đề nghị với bạn, mới đầu nên in ít như vậy. Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng.
Bạn tự nhủ: "Ta phải ráng biết chút gì về cuộc cách mạng Pháp, về lịch sử hỏa xa hoặc những tác phẩm của John Keats (thi sĩ Anh ở thế kỷ 19)". Xét kỹ, ta thấy tiền bạc là vật chất tầm thường nhất. Thơ bắt óc ta làm việc nhiều hơn tiểu thuyết, nếu trong thơ có phần tưởng tượng.
Điều lầm lẫn quan trọng của viên chức ấy thuộc về thái độ của ông ta làm cho hai phần ba năng lực và hứng thú của ông giảm đi. Đáng lẽ nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được, tôi phải chạy lại sân quần vợt đây" thì bạn phải nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được vì tôi phải làm việc đây". Câu ấy tầm thường quá đến nỗi khi viết ra, thực tình tôi cảm thấy mắc cỡ.
Mỗi ngày từ 6 giờ chiều đến 10 giờ sáng - tức 16 giờ - thầy phải tìm cách luyện thân thể và trí óc, tâm hồn. Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà. Tại sao tôi phải vô lý đến mắc cỡ vì điều đó nhỉ? Hỡi người đời, anh phải tự biết anh.
Nhưng, mặt khác, chương trình là một chương trình mà nếu không tôn trọng nó thì nó thành một trò chơi mất. Đối với kẻ nào khác thì như vậy có thể hơi hữu ích, còn đối với mình quả là không hợp". Tới nơi ông thường phải đợi xe.
Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn. Vậy mà bạn đương đi tìm hạnh phúc, phải không? Bạn tìm thấy nó chưa? Loại sách để học đó ở Luân Đôn không thiếu gì.
Tôi chỉ nhắc lại cho bạn đấy thôi. Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ. Trên báo chúng ta thường thấy những bài bày cách sống với một số tiền nhất định, và những bài đó gây những cuộc tranh luận sôi nổi, chứng tỏ rằng người ta rất chú ý tới vấn đề.
Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng. Nhiệm vụ đó cũng đã khó khăn đấy chứ! Ít người làm tròn được. Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo).
Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải viết vì cần phải viết. Nguy hiểm thứ nhất, ghê gớm lắm, là thành một người trong bọn khả ố nhất, khó chịu nhất: bọn thông thái rởm. Ăn chỉ mất nữa số giờ đó thôi, nhưng tôi xin để trọn thời gian đó cho bạn muốn làm gì thì làm.