Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.
Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Bạn cũng đang ganh đua với họ. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ.
Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Hoặc có nhưng không nhiều. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về.
Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Trong tay tôi không có luật…
Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị…
Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác.
Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà.
Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.