Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Mở tủ ra, thay quần áo.
Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.
Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.
Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.
Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang.
Ta cũng được đi câu. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
Không gì tự nhiên mất đi. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.
Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.
Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.