Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Để thoát khỏi nỗi chán chường.
Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.
1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.
Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.
Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.
Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.
Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.
Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy.
Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.