Người ta, người ta lấy đấy chứ. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.
Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Không gì tự nhiên mất đi. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.
Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.
Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Tôi vẫn không nói lời nào… Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm.
Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.
Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Ôi, thói quen của con người.
Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình.