Chỉ những đại tướng thắng trận mới có thể đòi làm nhà độc tài được. Vì cậu tỏ ra "biết nghe" cho nên được các danh nhân đó kể chuyện mình cho cậu. - Vậy ông nghĩ có nên cho chúng tôi biên tên người bà con đó để chẳng may có chuyện chi, chúng tôi sẽ làm đúng ý ông và không trễ không?
Rất khôn khéo và lễ phép, ông không bao giờ chỉ trích việc nhà cửa hết. Bản tính loài người như vậy. Tại sao y quý ông như vậy? Tại ông theo lễ phép châu u, với một giọng trịnh trọng gọi người đó bằng: "Ông Copper", chớ không kêu xách mé theo kiểu Mỹ.
Nhưng chiều nay hay chiều mai, ông nên mua ít bông về biếu bà. Banh rổ là môn thể thao thích nhất của tôi mà tôi không có đủ bạn chơi. Chị sửa soạn thật gọn gàng.
con ngủ, má đỏ kề trên tay, tóc mây dính trên trán. Vì tôi thấy ông có những đức tính đó, cho nên tôi mới dám xin ông giúp cho tôi một việc là cậy ông sửa lại đơn hàng. còn cần phải học rất nhiều.
Lựa năm sáu bức phác họa còn dở dang, ông chạy lại nhà chế tạo và nói: "Thưa ông, tôi muốn xin ông giúp tôi một việc. Chiếc xe bán được tức thì vì chính khách hàng đã tự tính giá lấy. Nên nhớ rằng người nói chuyện với ta quan tâm tới những thị dục, những vấn đề của họ trăm phần thì chỉ quan tâm đến ta, đến nỗi thắc mắc của ta một phần thôi.
Cả những khi cơm khê, canh mặn, ông cũng không nên phàn nàn. Ông ấy tả cho tôi nghe một cuộc thí nghiệm mà ông đã làm. ít tháng trước khi quy tiên, cụ cho chúng tôi coi một tấm hình chụp ba chục năm về trước.
Nên nhớ rằng người nói chuyện với ta quan tâm tới những thị dục, những vấn đề của họ trăm phần thì chỉ quan tâm đến ta, đến nỗi thắc mắc của ta một phần thôi. Sở dĩ chúng ta quên tên người, phần nhiều là vì chúng ta không chịu mất công, mất thì giờ chép lại, lặp lại cho nó in vào trong đầu óc chúng ta. Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con.
Chẳng hạn không khi nào ông nói: "Làm cái này", "Làm cái kia. Như vậy tức là nói: "Tôi khôn hơn ông. Ngoài vinh quang đó ra, ông bà lại giàu sang, có địa vị quan trọng trong xã hội và có nhièu con.
Nó chỉ giết hết tình cảm của ông đối với bà, nó làm cho ông suốt đời hối hận rằng đã cưới bà và chỉ muốn có mỗi một hành vi là đi khỏi nhà cho khuất mắt. Người ta nhắc cho nó rằng: "Má không muốn cho con như vậy nữa". Tôi được thêm một khách hàng nữa mà bà ta được nhiều trứng thêm vì gà đẻ nhiều hơn.
Rồi chúng tôi thành đôi bạn tri kỷ, kể lể tâm sự với nhau. Viên kiến trúc sư dắt ông Adamson vô phòng ông Eastman, ông này đương cặm cụi trên bàn giấy một hồi lâu mới ngửng đầu lên, tiến lại gần hai ông kia nói: Chào hai ông, các ông có việc chi?. Pullman chú ý nghe, nhưng chưa tin hẳn.