Đây có thể là nền tảng cho sự phát triển của óc sáng tạo. * Tôi sẵn lòng chia tay với quá khứ và hoàn toàn sống với hiện tại. Một số người bắt đầu thực hiện và họ đã thay đổi thái độ của mình đối với các vị quản ngục và cũng như với các bạn tù khác.
Suy nghĩ tạo nên những cung bậc cảm xúc và thái độ. Nếu bốc đồng, ta sẽ hành động mà thiếu suy nghĩ. Ai trong chúng ta cũng luôn mong ước vươn cao, bay xa.
Sự tha thứ dựa trên nền tảng của sự thông cảm sẽ cho phép chúng ta tự do. Một khi chiêm nghiệm thực tế về phẩm giá cao quý và bản chất thực sự của bản thân, chúng ta sẽ nảy sinh niềm tin, rằng mình có quyền được hưởng sự bình đẳng, tự do, hạnh phúc như một tài sản thừa kế vĩnh viễn, có quyền được yêu thương và được đối xử công bằng. * Giờ đây, tôi dễ dàng chia tay với những niềm tin tiêu cực trước kia.
Thay thế "lười biếng" bằng "siêng năng". Bước 1: Chú ý tới những điều bạn nói và cách bạn phản ứng với người khác. Nói một cách đơn giản, chức năng của ý thức bao gồm những gì chúng ta nhận biết một cách tự giác, những điều chúng ta tự nguyện và hiểu rõ "một cách có ý thức" rằng chúng ta nên làm, dựa trên cơ sở nhận thức lý tính, tri thức, giá trị, lô-gíc và các giác quan thông thường.
Chúng ta sẽ nói những gì mình suy nghĩ. Bạn có quyền chọn lựa: trở thành người bạn tốt nhất hay là kẻ thù xấu xa nhất của chính mình. Một tòa nhà, bất kể là cũ hay mới và cho dù được xây dựng đẹp đến đâu chăng nữa, cũng cần đến một nền móng bền chắc nếu muốn trụ vững.
Người khác hay vật chất bên ngoài không thể mang đến cho chúng ta hạnh phúc vĩnh cửu. Tất cả những điều này bắt đầu chỉ bằng một suy nghĩ. Để dễ phân biệt, ta chia nhận thức thành hai cấp độ: ý thức và tiềm thức.
Tha thứ và quên đi là sự yêu thương trong hành động. Có thể ta sẽ thấy thoải mái hơn và thuận tiện hơn khi có người khác giơ đầu chịu báng thay mình, nhưng thật ra, chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội thay đổi cách suy nghĩ, bỏ mất những cơ hội của hiện tại. Bây giờ, hãy tái hiện tình huống này và phản ứng theo cách mà bạn có sử dụng phẩm chất mới ấy.
Ngồi một cách thoải mái và thư giãn. Điều này nghe có vẻ quá lý tưởng và không mấy hiện thực. Đổ lỗi cho người khác còn có nghĩa là bào chữa cho sự thiếu trách nhiệm của riêng ta.
Thậm chí, những điều tích cực cũng cần sự quân bình. Tâm trí chúng ta thường được định hình bởi ngoại cảnh hoặc cách đối xử của người khác. Không có thay đổi thì không thể có tiến bộ.
Nhưng nếu vượt quá giới hạn, quyết tâm có thể biến thành cố chấp và hẹp hòi. Tất cả chúng ta đều có tiếng nói bên trong: hãy lắng nghe nó. Chúng như những sợi chỉ muôn màu muôn sắc được dệt chung để tạo nên một tấm thảm kỳ diệu của cuộc sống.