Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.
Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Tôi lại dẫn ông anh đi. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây.
Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.
Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.
Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.