Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.
Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ.
Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Bạn cần trả công và cả tự do.
Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.
Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.
Chả biết đường nào mà lần. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.
Cái vực của sự hỗn độn. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.
Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Thậm chí, phải viết, phải sống.