Hiện nay tôi đã rất thông thạo việc buôn bán, nhất định tôi sẽ cố gắng làm việc để kiếm nhiều tiền. Thành Babylon vẫn kiên cố trước bất kỳ một sức mạnh quân sự nào. Ông không nhìn được cảnh họ đánh đập người nô lệ, mặc dù ông nghe rất rõ tiếng kêu thét thảm thiết của người đó.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều ông Algamish nói. - Không ai có thể quyết định số phận giàu có hay nghèo hèn của mình cả. Với một số tiền như vậy, anh ta có thể đảm bảo cuộc sống sung túc trong những năm về già của mình.
- Tôi chẳng có nổi hai đồng bạc nào để cho anh mượn, dù anh là người bạn thân nhất của tôi. Bởi vì đa số họ không biết cách làm giàu, thậm chí khi vàng đến tay, họ cũng không biết cách giữ gìn nó. Cháu sẽ không mất tiền khi đi xin lời khuyên, nhưng cháu phải chú ý để nhận lấy những lời khuyên có giá trị nhất.
Tuy nhiên, con cảm thấy mình không thể hòa nhập với bọn họ được, nên phải ngồi riêng Những chứng tích còn lại cho thấy Babylon là nơi sản sinh những kỹ sư đầu tiên, những nhà thiên văn học đầu tiên, những nhà toán học đầu tiên, những nhà tài chính đầu tiên, và là dân tộc đầu tiên có chữ viết. Người vay tiền cho biết là từ mười đồng đầu tiên, đến lúc đó người nông dân đã có được ba mươi đồng rưỡi, bao gồm cả vốn lẫn lãi.
Con thấy mình là người thật diễm phúc đã được cha truyền thụ cho những kinh nghiệm quý báu ấy: Do quá lo lắng, ông ấy đã đưa ra mức giá rất thấp so với giá thông thường rao bán một con cừu. Có ai đề nghị vấn đề thảo luận khác không?
Nó sẽ mang lại cho tôi nhiều thứ tôi cần như trang trại, gia súc, mùa màng… Vì thế, họ thường dè xẻn việc chi tiêu, và trở nên túng thiếu trên đống tiền mà mình đang có. Tarkad cảm thấy thật xấu hổ.
Nhưng nó cũng đủ để biến một kẻ chăn cừu mướn thành một người cho vay tiền đấy cháu ạ! – Ông ta đáp lại. Tất cả mọi người im lặng, không ai trả lời được câu hỏi của Arkad. Khi đã hỏi xong, Arkad nói:
Nếu các bạn làm như vậy, thì tôi bảo đảm rằng túi tiền của các bạn rồi cũng sẽ căng phồng lên. - Hầu hết những người dân ở Babylon chỉ có đủ tiền để sống trong những khu dân cư tồi tàn. Tuy nhiên, anh ta bảo rằng ưu tiên để con mua trước, vì anh ta phải trở về nhà lấy tiền rồi mới góp vào được.
Nói xong, ông Arad rút mảnh đất sét từ trong cái áo choàng ra, trên đó có khắc rõ số tiền chuộc ông, rồi nâng lên khỏi đầu và ném mạnh xuống. Thế nhưng, thân hình rắn chắc và vạm vỡ của Bansir vẫn cứ ngồi bất động. - Vậy sao! – Hadan Gula ngạc nhiên - Tạo sao ông cho rằng, họ chính là những con người của bốn mươi năm về trước mà không phải là người khác?
- Mày là một tên làm mướn biết điều đấy! Nhưng thôi, ta chấp nhận, xem đây như là một cuộc thương lượng có lợi cho cả đôi bên. Còn đối với những trò đỏ đen, cá cược kia, thật ra người chơi bao giờ cũng thua và chủ sòng bài bao giờ cũng thắng. - Tào lao! – Kobbi cắt ngang.