Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.
Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.
Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.
Như một con rết hoặc như một con rắn. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.
Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Mấy con hổ cũng thế. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Bị điểm kém chẳng hạn. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau.
Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Nên không ai có lỗi.