Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn. Than ôi! Thực trạng khác xa những mơ mộng thiếu thời một cách độc địa làm sao! Tôi đương lo lắng việc của tôi đây.
Những lời đó không phải thốt ra như cái máy đâu, mà trái lại, có một giọng yêu mến thật thà. Bạn có thể dùng thuật đó mỗi ngày. Trong những sự giao thiệp về thương mãi, phương pháp của Benjamin Franklin có kết quả tốt không? Đọc chuyện sau này, bạn sẽ biết: Ông S.
Tất cả chúng ta đều muốn diễn thuyết khi có người chăm chú nghe ta. Lần sau lại, tôi không mất công đưa con số và dẫn chứng làm chi. Trọng ý kiến của người.
Nếu ngồi lâu quá năm phút thì đừng có hy vọng gì thành công hết. Mỗi năm một lần, tôi mướn một phòng khiêu vũ tại một khách sạn lớn ở Nữu Ước để diễn thuyết. Ông làm cách nào? Ông tìm trong quan điểm của hai người, tất cả những chỗ mà ông cho là công bằng, ông đem phô bày ra và ca tụng, không cho ai là trái hết, dù cuộc tranh biện kết cục ra sao cũng vậy.
Như vậy bạn đỡ tốn thì giờ và đỡ cả bực tức. Trong tuần lễ bày hai con chuột đó ra, số hàng bán được tăng lên năm lần. Vậy mà giọng của ông dịu dàng, nhỏ nhẹ, thân mật hơn là nói với các nhà truyền giáo nữa.
Đành rằng bà là người đẹp nhất thế giới. La Rochefoucauld nói: "Ta tỏ ra vẻ hơn bạn, thì bạn sẽ thành kẻ thù của ta; chịu nhường bạn, thì bạn sẽ liên kết với ta". Hồi thiếu thời ông nhiệt liệt chỉ trích bất cứ ai, thậm chí tới viết những thơ phúng thích để chế diễu người ta rồi đem liệng cùng đường cho thiên hạ đọc cười chơi.
tôi muốn có thì giờ tháo bộ máy ra xem xét nó chạy ra sao". Rồi chúng tôi thành đôi bạn tri kỷ, kể lể tâm sự với nhau. Charles Schwab mà trên kia tôi đã kể chuyện, nói rằng nụ cười của ông ta đáng giá một triệu đồng.
Đây là phương pháp của ông: khi có một ghế quan trọng nào trống, ông mời hết các nhà thủ lãnh lại hỏi, theo ý nên tiến cử ai. - Vâng, tôi thấy những con gà ấp của bà tốt quá, giống gà tàu phải không, thưa bà?. Vậy mà có một cặp rất sung sướng: là vợ chồng kép hát Warner Baxter.
Tôi tưởng tượng nhà buôn đó tự nhủ: "Nếu ông ta đương gặp sự khó khăn, thì có thể nhờ cậy mình được. Trái lại, ông vội vàng tỏ ra rằng ông trông cậy ở sự giúp đỡ của nhà buôn đó nhiều lắm. Lawes coi khám New Hampton lại.
Nhiều vĩ nhân trong thế giới cũng mắc cái tật tự khoe mình là quan trọng. Nhưng nghĩ tới điều đó làm quái gì? Tươi như bông hoa, thầy giảng cho tôi nghe tại sao mỗi lần thầy ngừng lại và nói rõ ràng từng tiếng.